Hề Gia sớm đã đoán được Mạc Dư Thâm đi tiệm hoa là để mua hoa cho Tần Tô Lan. Vừa rồi nói anh mua hoa hồng chỉ là cho anh một cái bậc thang đi xuống.
Khoảng một lúc sau, trong cửa hàng có người đi tới, trên tay cầm một bông hoa, áo khoác và áo sơ mi trang trọng, trông thật không hài hòa.
Hề Gia vẫn ở trong tư thế, 1 tay nâng má, tay kia đưa ra ngoài cửa sổ gõ vào thành xe không chút tiết tấu.
Mạc Dư Thâm băng qua đường.
Hề Gia nheo mắt, ung dung nhìn anh, "Chỉ có một bông hoa mà anh cũng dám đưa em."
Mạc Dư Thâm: "Muốn nhiều như vậy làm gì?", đưa hoa qua cửa sổ cho cô.
Hề Gia không nhận, làm bộ bất mãn, thật ra chỉ muốn đùa anh một chút, muốn thấy bộ dạng khó chịu mà không thể làm gì cô của anh. Đương nhiên, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng dỗ dành người khác của anh.
Mạc Dư Thâm tách ngón tay của cô, muốn nhét hoa vào tay cô nhưng Hề Gia nắm chắt tay lại.
Trên phố lớn, người – xe qua lại, thỉnh thoảng có người đi ngang quay đầu nhìn bọn họ. Có mỗi một bông hồng, keo kiệt như vậy hèn gì cô gái kia tức giận không nhận.
Mạc Dư Thâm không biết dùng chiêu gì dỗ cô, đưa hoa để trước chóp mũi của cô, "Em nhìn một chút, bông hoa này với bông hồng bình thường không giống nhau."
"Chỗ nào không giống?"
"Bông này là hoa vương."
"....."
Hề Gia bật cười.
Tài xế ngồi phía trước lấy tay nâng trán, khổ sở nhịn cười, không ngờ đến ông chủ nhà mình sẽ nói những câu đường mật như vậy.
Hề Gia lần nữa ngước mắt nhìn Mạc Dư Thâm, ánh mắt anh nhu hòa, khóe miệng mỉm cười như có như không. Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp vẻ mặt này của anh, ôn nhu lại gợi cảm trí mạng.
Trái tim cô nhảy loạn.
Hai tay Hề Gia chống cằm trên khung cửa sổ xe, nhìn anh. Hiếm khi Mạc Dư Thâm có kiên nhẫn tốt như ngày hôm nay, cô không nhận, anh vẫn cầm hoa đứng ở ngoài xe.
Lái xe không chịu được màn ‘nổi gai ốc’ này, mượn cớ xuống xe, đi đến siêu thị tiện lợi bên cạnh.
Bây giờ chỉ còn có hai người bọn họ, Hề Gia nói chuyện tùy ý hơn, "Ông xã."
Mạc Dư Thâm không lên tiếng, chờ cô nói tiếp.
Hề Gia không nghe được lời đáp, lại gọi một tiếng, "Ông xã."
Mạc Dư Thâm: "Uhm?"
Hề Gia: "Trước kia anh có từng cầu hôn em không?"
Mạc Dư Thâm thành thật nói, "Không có." Lần đầu gặp mặt đã quyết định đi đăng ký kết hôn luôn. Đêm đó Hề Gia còn gọi điện cho anh, nói ký trước thỏa thuận ly hôn.
Hôn nhân dưới tình huống đó, đâu cần cầu hôn.
Hề Gia như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, "Chọn ngày không bằng nhằm ngày, vậy nhân tiện hôm nay anh cầu hôn em, năm mới tình cảm mới."
Mạc Dư Thâm đương nhiên sẽ không cầu hôn bây giờ, anh không có chút chuẩn bị gì, nơi này cũng không thích hợp, anh lần nữa đưa hoa cho cô, "Không cần thì anh trả lại họ nha, lấy lại tiền đi mua ly cà phê cho em uống."
Hề Gia: "....."
Mạc Dư Thâm nhìn bông hoa trên tay, "Tuy ít về số lượng nhưng nhiều ý nghĩa là được rồi."
Hề Gia giương cằm, ngụ ý hỏi anh ý nghĩa là gì.
Biết rõ còn cố hỏi, Mạc Dư Thâm không nói rõ, đem hoa qua cửa sổ xe, nhét hoa vào lòng cô.
Ý nghĩa, là duy nhất.
Hề Gia ngắt mấy chiếc lá xuống cầm trên tay, cô thích màu xanh sẫm.
Mạc dư Thâm vòng qua cửa khác, ngồi vào xe, nhìn cô nắm chặt lá cây trên tay, "Đừng để bị gai đâm."
"Không đâu." Hề Gia lấy sổ ra, nhìn từ tờ thứ nhất trở đi, cô kẹp một chiếc lá vào những đoạn nội dung ngắn có liên quan đến Mạc Dư Thâm.
"Anh có biết cái này gọi là gì không?". Cô ngẩng đầu.
Mạc Dư Thâm không lên tiếng, anh đoán không được.
Hề Gia: "Đây gọi là vĩnh hằng, em là duy nhất của anh, anh là vĩnh hằng của em, anh không có lỗ."
Cùng nhà biên kịch nói chuyện, anh làm sao nói lại. Vì cho dù cô có viết thành văn thì anh cũng không thấy chán.
Nhìn cô cẩn thận lật sổ, sợ lá kẹp bên trong rơi xuống, anh không hiểu, "Em làm vậy không mệt à?"
Hề Gia lắc đầu, "Cũng giống như lúc em cưỡi ngựa vậy, từng chút đều phải cẩn thận tỉ mỉ, đã quen rồi."
Tài xế đã mua nước trở về, khởi động xe.
Hề Gia nhờ tài xế tìm một văn phòng phẩm mua thêm vài cuốn sổ. Sau này khi vào đoàn làm phim rồi cần phải nhớ rất nhiều thứ, rồi còn phải phân loại ra.
Cuốn sổ này chỉ dành để viết về Mạc Dư Thâm.
Về đến nhà, Hề Gia liền vội vã sửa chữa lại kịch bản tổng tài bá đạo << Lưu luyến ngôi sao của đại dương >>.
Thật ra cái tên ban đầu không phải như vậy. Vì bản thảo trên máy tính của cô không phải tên này, có thể sau này mới đổi. Còn vì sao muốn đổi tên thì cô lại không nhớ, không có ghi chép về việc này.
Trước đó khi cải biên tiểu thuyết của Nhạc lão tiên sinh, Hề Gia cũng đã có chút hiểu biết, bắt đầu sắp xếp lại trình tự kịch bản. Bất quá, vẫn là mô típ tổng tài bá đạo ...
Mạc Dư Thâm ở phòng ngủ chờ một lát, thấy cô không có biểu hiện gì, anh gián tiếp nhắc nhở, "Em không ghi bút ký à?"
Hề Gia xoay mặt, "Không cần."
"Ôn tập một chút cũng được."
"Không cần đâu, em đều nhớ hết." Cô cũng không có thời gian, bây giờ chỉ muốn sửa kịch bản.
Mạc Dư Thâm muốn nói lại thôi. Ở nhà của ông nội, chẳng phải cô nói trở về sẽ dỗ dành anh à? Hóa ra chỉ là tùy tiện nói thôi sao?
Ở lại phòng ngủ chờ thêm mấy phút nữa rồi anh đi xuống lầu.
Ở phòng làm việc, Mạc Dư Thâm tiến vào trạng thái làm việc, gọi video cho thư ký Đinh, thảo luận về vấn đề của bất động sản Mạc thị.
Thư ký Đinh báo cáo, tỷ lệ bán tồn kho của hai tháng gần đây đã rớt xuống 68%.
Trước khi Mạc Liêm tiếp nhận, tỷ lệ buôn bán tồn kho những năm gần đây chưa bao giờ giảm quá 80%, mà có năm tăng vọt đến 89%.
Hiện tại, hàng tồn kho đang bị tồn đọng.
Thư ký Đinh phân tích một cách khách quan và hợp lý, "Đương nhiên, cũng một phần là vì cuối năm, phòng tiêu thụ đến mùa ế hàng." Bất quá, cho dù là vậy thì mấy năm trước cũng không có ảm đạm như vậy.
Mạc Dư Thâm quan tâm là: "Thái độ của Mạc Liêm hiện tại như thế nào?"
Thư ký Đinh: "Thái độ tích cực hơn chút so với lúc vừa tiếp nhận."
Nếu không phải bất đắc dĩ, Mạc Dư Thâm căn bản cũng không muốn cùng Mạc Liêm tranh tài cao thấp. Thứ bị tổn hại cuối cùng vẫn là lợi ích của chính mình.
Thư ký Đinh tiếp tục: "Trước đó, dự án mà Mạc Liêm đề cập trong cuộc họp được cho là không phù hợp, tạm thời gác lại."
Đương nhiên, có lẽ là liên quan đến mắt xích tài chính, tạm gác lại, cũng không biết bao giờ mới có thể khởi động.
Mạc Dư Thâm: "Dự án đó không có khả năng đẻ ra tiền."
Tất cả đã quy hoạch như vậy, làm sao có thể làm được.
Im lặng một chút, Mạc Dư Thâm nói đến ba mình, "Sau kì nghỉ, Mạc đổng có thể muốn đem cổ phần của chính mình và quyền bỏ phiếu tặng cho Mạc Liêm."
Thư ký Đinh sững sờ, quên cho phản ứng.
Mạc đổng là cổ đông thứ hai sau ông cụ Mạc, quyền bỏ phiếu quyết định cũng tương đương với ông cụ Mạc. Cứ như vậy, quyền bỏ phiếu của Mạc Dư Thâm sẽ thấp hơn Mạc Liêm.
Còn về chuyện ông cụ Mạc có phân chia cổ phần của mình bây giờ hay không thì khó mà nói.
Mặc kệ là ông cụ Mạc hay Mạc đổng, bọn họ đã lăn lộn cả đời trên thương trường, trong lòng họ nghĩ thế nào, thư ký Đinh không dám đoán bậy.
Không chừng đến Mạc Dư Thâm cũng không đoán được.
Thư ký Đinh âm thầm phân tích, cổ phần trong tay của Mạc đổng là tài sản vợ chồng, có một nửa là của bà Mạc. Một nửa đó, chắc chắn sẽ cho con trai mình.
Còn một nửa là của Mạc đổng, cho dù cho Mạc Liêm 50%, còn lại cho Mạc Dư Thâm, thì Mạc Dư Thâm vẫn không chiếm bất kì ưu thế nào.
Tranh đoạt hào môn từ trước đến giờ đều không tránh khỏi máu lửa.
Thư ký Đinh tiếp tục báo cáo các công việc bên trung tâm nghiên cứu phát minh dược phẩm, có chút tiến triển, nhưng khoảng cách đến thành quả vẫn còn rất xa.
Công ty tư nhân dưới tên Mạc Dư Thâm, thư ký Đinh cũng báo cáo.
Tin tức mới nhất từ phía Tinh Lam đưa đến, Nhạc lão tiên sinh nhìn trúng kịch bản của Hề Gia cải biên.
Lúc Chu Minh Khiêm gửi kịch bản cho Nhạc lão tiên sinh xem, không có đề bất kì tên của ai, chỉ dán mã số hiệu. Nhạc lão tiên sinh cảm thấy phần cải biên của Hề Gia là bám sát nguyên tác nhất, cũng có hồn nhất.
Sau kì nghỉ, bên Tinh Lam sẽ bắt đầu thông báo truyền thông. Công tác hậu cần quay phim đã được chuẩn bị từ lâu, còn ngày nào bấm máy vẫn chưa quyết định.
Mạc Dư Thâm đã rõ. Cuộc họp kết thúc.
Hề Gia cũng vừa mới biết tin này, trợ lý của Chu Minh Khiêm gọi điện thông báo cho cô.
Giọng nói nhu hòa, nói cho cô biết, kịch bản của cô trúng tuyển, sau tết đến Tinh Lam họp mặt.
Hề Gia cảm tạ một phen, hỏi: "Xin hỏi cô họ gì vậy?"
"Không dám, em họ Dư, gọi em Dư An là được."
Hề Gia vẫn chưa gặp Dư An, chỉ nghe giọng thôi đã thấy thích. Chất giọng ôn hòa nhưng không ỏng ẹo chảy nước, còn mang theo từ tính.
Lưu số điện thoại của Dư An xong, Hề Gia gửi tin nhắn cho Diệp Thu: 【Mình sắp hợp tác cùng Chu Minh Khiêm, tiện thể trị cái tính phách lối của anh ta.】
Diệp Thu cũng đang rất vui vẻ, nhân vật của cô ấy cũng vừa được thông báo. Vừa rồi gọi điện thoại thông báo cho Hề Gia, kết quả máy bận.
Diệp Thu: 【Mình diễn vai cô con gái út~.】
Hề Gia không dám tin: 【Có thật không vậy? Không lừa mình đấy chứ?】
Diệp Thu cũng không còn lạ gì với trí nhớ của Hề Gia, như lần đầu nói với cô: 【Lừa cậu làm gì, là thử vai thông qua được, trợ lý của Chu Minh Khiêm vừa thông báo cho công ty mình nè.】
Hề Gia nghi hoặc: 【Có phải trước đó cậu từng đề cập với mình không? Mình đã quên rồi sao?】.Cô bắt đầu lật sổ, có thể là trong vòng hai tháng nay, có nhiều thứ ghi nhớ như vậy, nhưng không tìm ra.
Diệp Thu: 【Không, muốn cho cậu niềm vui bất ngờ. Chu Minh Khiêm khắc nghiệt như vậy, mình sợ thử vai không thành công thì thật mất mặt.】
Hề Gia không hoài nghi, cũng không tiếp tục tìm trong bút ký nữa.
Lâu rồi cô chưa cao hứng như vậy, mấy tháng sắp tới đều có thể gặp mặt Diệp Thu mỗi ngày, tiện thể chọc phá Chu Minh Khiêm
Để điện thoại xuống, cô xuống lầu tìm Mạc Dư Thâm.
"Ông xã."
Chưa xuống đến nơi đã hô lên.
Mạc Dư Thâm tắt máy tính, từ phòng làm việc đi ra.
Hề Gia đứng ở bậc cầu thang, "Cho anh một cơ hội, tới ôm biên kịch nổi tiếng trong tương lai. Đợi đến khi nào em đoạt giải, em dẫn anh đi thảm đỏ."
Mạc Dư Thâm nhìn cô, cất bước đi tới, nhưng không có ôm cô.
Mạc Dư Thâm hỏi, "Hôm nay không có ngủ trưa, bây giờ có buồn ngủ không?"
"Có chút xíu."
Mạc Dư Thâm nắm tay dắt cô lên lầu.
Đến phòng ngủ, Mạc Dư Thâm kéo hết rèm cửa vào, đèn cũng tắt luôn.
Lúc này Hề Gia mới hiểu ý, thế này là muốn ngủ bù đây mà.
Trong lúc đó Hề Gia lên án anh, "Vừa nãy cho anh cơ hội ôm biên kịch giỏi nhất, anh cũng không ôm em."
Mạc Dư Thâm dùng sức ôm eo cô, "Đây không phải ôm em thì là gì?"
Hề Gia mất khống chế, gọi tên anh.
Mạc Dư Thâm cúi đầu, đem hết những thanh âm còn lại nuốt hết.
Đến lúc an tĩnh lại thì trời cũng đã tối, Hề Gia cũng buồn ngủ.
Mạc Dư Thâm hỏi cô: "Buổi tối bạn bè hẹn ra ngoài chơi, em có muốn đi cùng không?"
"Không đi, em cũng không quen họ.". Hề Gia xoay người, nhắm mắt ngủ.
Mạc Dư Thâm ra ngoài là đi gặp mấy người Trình Duy Mặc, nghe nói còn có Quý Thanh Thời.
Điện thoại di động vang lên, là nhân viên tiệm hoa báo hoa đã đến cửa.
Mạc Dư Thâm nói quản gia ra tiếp, anh nhìn về phía Hề Gia: "Dậy đi, xuống dưới lầu nhìn một chút nè."
"Nhìn cái gì vậy?"
"Bất ngờ cho em."
Hai giây trôi qua.
Hề Gia vén chăn đứng lên, bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào. Trong lòng hưng phấn nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đã là vợ chồng rồi mà còn làm như vậy làm gì không biết."
Cô nở nụ cười nhẹ với anh, "Mặc dù lời này có chút khẩu thị tâm phi."
Mạc Dư Thâm còn có thể nói cái gì?
Mặc váy vào, Hề Gia đơn giản vuốt tóc mấy cái, vừa đi ra ngoài, vừa buộc tóc lên.
Mạc Dư Thâm theo sau lưng cô, vừa rồi cô hô mệt mỏi, hô chân đau, hô xương sống thắt lưng rã rời, thêm một phút nữa là có thể lấy luôn mạng của cô. Ngược lại bây giờ tinh thần phấn chấn 100%.
Chớp mắt một cái cô đã chạy đến cầu thang rồi.
Hề Gia đứng trên cao nhìn xuống biển hoa hồng phía dưới, người ngoài còn tưởng là một vườn hoa hồng. Cô viết nhiều kịch bản tổng tài bá đạo như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có 999 đóa hoa hồng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa đến vậy.
Rung động quá.
Chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Hề Gia quay đầu. Mạc Dư Thâm đang đứng ở sau lưng cô, nhìn cô.
Hề Gia không có ôm anh cũng không có hôn anh. Quên luôn cả cảm ơn.
Nhiều hoa như vậy, cô thật sự bị kinh hỉ làm cho sốc.
Cô nói, "Anh hai em trước kia luôn nói em ngây thơ, nói em suy nghĩ hão huyền. Những kịch bản mà em viết ra đều là thề non hẹn biển một người một đời một kiếp. Anh ấy nói trên đời này không có chuyện như vậy. Em cảm thấy thật ra là có chỉ là khó tìm thôi."
Quay người lại nhìn về phía biển hoa kia. Hề Gia không xuống phòng khách mà trở lại phòng ngủ.
Mạc Dư Thâm: "Không xem nữa à?"
"Em đi lấy điện thoại chụp hình.". Vừa đi vừa nói, bóng lưng vui vẻ kia đã đến cầu thang.
Mạc Dư Thâm nhìn cái áo sơ mi nhăn nhúm trên người mình, trước đó cùng Hề Gia ân ái, cô đã biến nó thành cái dạng này, anh tạm thời chưa thay ra, sợ Hề Gia nhìn thấy biển hoa hồng kia sẽ vui mừng ôm anh khóc lóc làm bẩn áo sơ mi của anh.
Kết quả cô còn không thèm nhìn anh một cái.
Rất nhanh Hề Gia cầm điện thoại xuống dưới lầu.
"Ông xã."
"Ừm."
Hề Gia không dừng lại, mà chạy thẳng xuống lầu luôn.
Mạc Dư Thâm về phòng ngủ đổi quần áo, rồi đi ra ngoài. Mà Hề Gia còn đang loay hoay với biển bông hồng. Nhiều hoa như vậy, đủ cho cô chơi hết buổi tối.
Đang kì nghỉ, ở hội quán đặc biệt đông khách. Trình Duy Mặc đến sớm, Quý Thanh Thời cũng đã đến.
Mạc Dư Thâm cởi áo khoác để lên lưng ghế sofa.
Quý Thanh Thời rót cho anh một ly rượu.
Mạc Dư Thâm nhớ tới, "Diệp Thu cũng có một vai diễn trong phim mới này, vai phụ." Anh cũng vừa nghe thư kí Đinh nói, trước đó cũng không chú ý.
Quý Thanh Thời gật đầu.
Diệp Thu kỹ năng diễn xuất bình thường, khả năng không tìm ra được điểm nhấn.
Mạc Dư Thâm nghĩ tới chuyện Quý Thanh Thời nhờ, "Đã hỏi giúp anh, Diệp Thu nói sắp quên anh rồi."
Quý Thanh Thời khẽ giật mình, "Cậu hỏi khi nào?"
Mạc Dư Thâm trầm mặt mấy giây, bắt đầu uống rượu, không nói không được, "Nửa tháng trước."
Quý Thanh Thời: "...."
Mạc Dư Thâm: "Lúc đó chỉ lo cho bệnh tình của Hề Gia, quên nói."
Quý Thanh Thời nửa ngày cũng không nói được lời gì.
Mạc Dư Thâm chạm cốc với anh, lấy đó làm áy náy.
Chơi đến khuya, Quý Thanh Thời rời hội quán, nói tên của tiểu khu cho lái xe.
Lái xe nghi hoặc, anh ta chưa từng nghe anh nhắc đến cái tên tiểu khu này, quay đầu lại xác nhận với Quý Thanh Thời.
Quý Thanh Thời nói vị trí cụ thể.
Lái xe gật đầu, không hỏi nhiều, khởi động xe.
Tiểu khu này nằm bên cạnh đường Ngũ Hoàng.
Đêm khuya, không kẹt xe, đi nhanh hơn so với ban ngày.
Quý Thanh Thời cũng không tới tiểu khu này nhiều. Là căn hộ của Diệp Thu. Tiền cát xê quay phim mấy năm nay cô dồn hết vào mua căn hộ này. Lúc trước không đủ tiền, cô muốn đi vay, Hề Gia biết được nên cho cô vay.
Từ xưa đến nay, cô thiếu tiền cũng chưa bao giờ nói với anh.
Quý Thanh Thời nhớ rõ tòa nhà, còn căn hộ số mấy, nằm ở tầng nào thì đã quên.
Xe không vào được, lái xe dừng ở ngay cổng tiểu khu.
Quý Thanh Thời xuống xe gọi điện thoại cho Diệp Thu, không ai tiếp.
Anh gửi tin nhắn: 【Anh đang ở bên ngoài tiểu khu nhà em.】
Vẫn không có hồi đáp.
Diệp Thu vừa kết thúc công việc, lúc này đang trên đường về nhà. Cô không biết Quý Thanh Thời nửa đêm đến tìm cô làm gì. Hai người đã nửa năm rồi không có liên lạc với nhau.
Trên đường yên tĩnh, không náo nhiệt như trong nội thành, cảnh sắc bên đường cũng bình thường.
Diệp Thu bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khiến anh tìm cô, nên trả lời lại: 【Đợi 10 phút, tôi đang ở trên đường.】
Quý Thanh Thời: 【Sao về muộn vậy?】
Diệp Thu không trả lời.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Quý Thanh Thời đã uống nửa chai nước. Diệp Thu mới về tới.
Xe thương vụ dừng lại, Diệp Thu bước xuống, đó là xe công ty, cô không mua xe, vì kĩ thuật lái xe của cô không tốt.
Gặp lại, Diệp Thu cũng không nói được đối với anh tận cùng là hận hay oán, cuối cùng vẫn là nhớ.
Cô thu lại biểu cảm, "Vào trong nói đi."
Cổng chính thỉnh thoảng có người ra vào, không tiện.
Quý Thanh Thời nhìn cô, "Vừa mới xong công việc à?"
Diệp Thu không trả lời đi qua phía cổng lớn bên kia.
Quý Thanh Thời theo sát phía sau đi vào tiểu khu.
Đi đến một nơi cảnh sắc yên tĩnh, Diệp Thu dừng bước, "Yên tâm, tôi sẽ không nói với bên ngoài là tôi gặp anh. Sẽ không để cho người anh thích bị mất mặt, bị truyền thông bôi xấu. Nếu anh đang ở cùng cô ấy, tôi sẽ không cọ nhiệt với các người."
Quý Thanh Thời: "Anh chỉ đến thăm em một chút.”
"Vậy cảm ơn nhiều.". Cô cất bước rời đi.
"Diệp Thu!"
Diệp Thu cũng không quay đầu lại vất vả lắm vết thương mới đóng vảy, vậy mà lại Quý Thanh Thì xé rách. Người Quý Thanh Thì thích là một nhà sản xuất nổi tiếng có nhan sắc có năng lực, fan hâm mộ so với một diễn viên nhỏ bé như cô nhiều hơn mấy chục lần.
Nhìn lại cô mà xem, đóng phim nhiều năm như vậy, mà một tác phẩm tiêu biểu cũng không có.
Cô cho rằng anh sẽ không quan tâm đến người khác, chẳng qua người là anh quan tâm không phải là cô mà thôi.
Ánh mắt khi anh nhìn người phụ nữ kia chưa từng xuất hiện trên người cô.
- ---
Kì nghỉ tết trôi qua thật nhanh.
Mùng 4, Tinh Lam công bố đoàn đội của phim truyền hình. Hot search nổi lên như dự tính.
Ai biết được người lên Hot search lại là Hề Gia, à không, là nhan sắc của cô lên Hot search.
Ngay từ đầu dân mạng đã hiếu kì bộ phim này sẽ rơi vào tay biên kịch nào. Mở weibo xem xét, liền thấy một câu tóm tắt duy nhất: ‘Cưỡi ngựa hạng nhất, biên kịch hạng ba’.
Người này chưa từng tham gia vào bất kì bộ phim truyền hình điện ảnh nào.
Cư dân mạng bắt đầu điều tra weibo của Hề Gia, biết cô là một vận động viên cưỡi ngựa hiên ngang bất phàm.
Cuối cùng bị hấp dẫn bởi khí chất và nhan sắc của cô.
Hot search cũng có mặt phải, mặt trái.
Đám người trên mạng bắt đầu chất vấn năng lực biên kịch của Hề Gia. Phim còn chưa khai máy mà đã bị xướng ca đủ kiểu.
Đếm kĩ thì top Hot search Hề Gia đã chiếm hết năm sáu cái.
Hề Gia mở weibo của mình, mới có hơn một tiếng mà fan hâm mộ của cô đã tăng mấy chục vạn*. Nếu lấy tốc độ tăng trưởng như vậy làm chuẩn, sau một đêm sẽ lên ngàn vạn?
(* 1 vạn = 10.000)
Cửa phòng họp mở, Chu Minh Khiêm và trợ lý Dư An bước vào.
Hề Gia hôm nay đến công ty họp, đến sớm, nên chờ ở phòng họp.
"Đạo diễn Chu, chào buổi sáng."
Chu Minh Khiêm không lên tiếng.
Dư An cảm thấy ông chủ của mình quá... không coi ai ra gì, liền tranh thủ thời gian tiếp một câu, "Chị Hề Gia, chào buổi sáng."
Hề Gia đến sớm, nên đã tranh thủ ôn tập bút kí, "Dư An phải không?"
"Dạ, là em.". Dư An cười lộ ra ấm áp trong đáy mắt. Có một loại cảm giác năm tháng bình yên.
Lần đầu gặp mặt, Hề Gia không hiểu sao lại rất có thiện cảm với Dư An. Trong làng giải trí, Dư An cũng không gọi là đẹp nghiêng nước đổ thành, nhưng lại không thể không nhìn. Làn da nhẵn mịn, không trang điểm, trông rất thuần khiết.
Hề Gia đang ngồi vị trí của Chu Minh Khiêm, nhưng cô không biết.
Chu Minh Khiêm còn có chút phong độ, không đuổi cô ra chỗ khác mà ngồi xuống cạnh cô.
Hề Gia không có chủ đề gì trò chuyện cùng Chu Minh Khiêm, cô cúi đầu nhìn điện thoại.
Chu Minh Khiêm nhìn lướt qua sổ tay của Hề Gia, trên đó có viết vài công thức tính toán, bên cạnh còn viết số lượng tăng trưởng fan hâm mộ.
Nhiều người bôi đen cô như vậy, cô còn thoải mái nhàn hạ đếm lượt theo dõi?
Hề Gia treo nụ cười trên môi, cứ liên tục tải lại trang chủ weibo. Mỗi lần đổi mới số liệu lại tăng lên.
Chu Minh Khiêm chuyển mắt từ sổ lên mặt Hề Gia. Người phụ nữ này là một sự tồn tại tài ba.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hề Gia nhìn fan hâm mộ tăng đều, gọi tắt là hút fan.
Giấm vương mua một đoá hoa, gọi tắt là hoa vương.
*
Nhận xét