Hề Gia đợi mấy phút, cho là Mạc Dư Thâm viết xong rồi, cô hỏi: "Ông xã, anh viết xong chưa?"
"Xong rồi."
Thật ra đã viết xong từ lâu.
Mạc Dư Thâm nhìn nội dung của mấy ngày trước, lúc đó đều bận rộn viết kịch bản, nội dung hết một nửa là có liên quan đến kịch bản, nửa còn lại là nhớ anh.
Những câu nói ở trên giường, có thể nhớ được, cô đều ghi vào hết. Những câu đối thoại này chỉ có anh và cô xem mới hiểu.
"Ông xã, mau đưa em xem một chút." Hề Gia không ngủ được, muốn nhìn xem trình độ ghi chép của anh như thế nào.
Mạc Dư Thâm: "Có gì mà xem."
Hề Gia thương lượng, "Muốn thưởng thức chữ của anh mà."
Mạc Dư Thâm đứng dậy, đưa sổ cho cô.
Hề Gia xem hết, im lặng ngưng kết.
Xem đi, con người này không đáng tin cậy chút nào, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Cô vén chăn, ngồi dậy.
"Làm gì vậy?", Mạc Dư Thâm hỏi.
Hề Gia giả bộ tức giận, "Anh gạt em mà anh còn hỏi à?"
Mạc Dư Thâm: "Một số người râu ria, em nhớ kỹ như vậy làm gì?"
Hề Gia ngồi vào bàn làm việc, "Chu Minh Khiêm không phải người râu ria, anh ấy là thần tượng của em."
Mạc Dư Thâm đút hai tay vào túi quần, dựa vào bàn làm việc. Nhìn vẻ mặt thành thật của Hề Gia, anh vỗ vai cô, "Đi ngủ đi, anh sẽ ghi lại."
Hề Gia không tin được anh, lắc đầu.
Đàn ông, tất cả đều không có kiên nhẫn.
Mạc Dư Thâm cũng không ngoại lệ.
Mạc Dư Thâm đoạt bút trên tay cô, "Không lấy lệ." Kỳ thật vừa rồi ghi ít như vậy, không phải là không nhớ được, mà là cảm thấy không cần thiết.
Nếu Hề Gia vẫn khăng khăng cướp bút về, khả năng sẽ giằng co không xong, cô cũng không muốn vì một chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau.
Đứng lên, đưa ghế cho Mạc Dư Thâm ngồi, tin anh lần nữa.
Những đoạn đối thoại Hề Gia nói vừa rồi, anh vẫn còn nhớ rõ, cúi đầu ghi ghi chép chép.
Hề Gia nằm ở trên giường, nhắm mắt, thỉnh thoảng vụng trộm hé nhỏ một đường, xem Mạc Dư Thâm có chăm chú hay không. Có vẻ như không có lấy lệ, thật sự một mực ghi chép.
Mười mấy phút sau, Mạc Dư Thâm cất bút.
"Xong rồi." Anh đưa cho Hề Gia xem.
Hề Gia giả bộ bị đánh thức, "Anh vẫn chưa đi làm à? Mấy giờ rồi?"
Mạc Dư Thâm không vạch trần cô, "Một giờ."
Hề Gia nhìn tờ bút ký kia, bật cười.
Mạc Dư Thâm xoa đầu cô, "Ngủ đi, một giờ rưỡi anh sẽ đi." Anh rời phòng ngủ.
Hề Gia lại nhìn bút ký lần nữa, không nhịn được tiếp tục bật cười.
Những chữ khác đều bình thường, chỉ có ba chữ ‘Chu Minh Khiêm’ là thiếu điều muốn lấy kính lúp soi mới thấy được.
Thì ra là ghen.
Hề Gia gửi tin nhắn cho anh: 【Chu Minh Khiêm chỉ là một đạo diễn mà em thưởng thức. Em chỉ yêu anh.】
Mạc Dư Thâm vừa khéo đi đến sân, quản gia đi tới chào hỏi một tiếng.
Mạc Dư Thâm không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.
Quản gia sửng sốt, ông chủ của mình nhìn chằm chằm điện thoại, trên mặt còn có ý cười. Chắc là vừa ký được một hợp đồng lớn.
Mạc Dư Thâm đi qua gara bên kia, vừa đặt tay lên chốt cửa, lái xe đã vội vàng nhắc nhở anh, "Mạc tổng, có chuyện gì vậy?"
Mạc Dư Thâm hoàn hồn, gật nhẹ đầu, không nói gì, mở cửa xe đằng sau ngồi vào.
Phụ nữ đều là kẻ lừa đảo. Nhưng lại có người tình nguyện bị lừa.
Anh biết trong lòng cô có người khác, nhưng khi cô nói cô yêu anh, anh lại nguyện ý tin tưởng.
Điện thoại lại rung lên, Hề Gia gửi đến một tin nhắn khác: 【Anh cũng phải gửi lại cho em chứ. Chỉ cần bốn chữ cuối là được.】
Mạc Dư Thâm: 【Anh chỉ yêu em.】
Hề Gia: 【Đúng rồi, vậy em có phải là mối tình đầu của anh không (bí mật quan sát).】
Mạc Dư Thâm không muốn để cô đắc ý, bắt đầu đánh chữ.
Hề Gia lại gửi qua một tin: 【Anh chính là mối tình đầu của em. Em đã từng hỏi Diệp Thu, trước kia chưa từng yêu đương, sau đó kết hôn cùng anh. Bây giờ em rất yêu anh, anh chính là mối tình đầu của em.】
Mạc Dư Thâm đã gõ một tràng dài, nhìn thấy tin nhắn, anh xoá hết và gửi lại: 【Ừm.】
Hề Gia: 【Ha ha.】
Mỗi lần cô thốt ra hai từ đó, tiếng cười kiêu ngạo của cô lại vờn quanh tai anh.
Hề Gia ngủ không được, tiếp tục đùa: 【Anh khoẻ không, mối tình đầu?】
Mạc Dư Thâm: 【Nhanh ngủ đi.】
Hề Gia: 【Không thú vị! Mất hứng! Không vui!】
Hề Gia không ngủ được. Cô là người không thể chịu được nhàn rỗi, gọi điện cho Võ Dương, nói là chiều ghé câu lạc bộ một chuyến.
Thay quần áo xong, Hề Gia cầm túi xách xuống lầu.
Vừa tới phòng khách, di động của Hề Gia rung lên.
Là Mạc Dư Thâm.
Anh không gửi tin nhắn văn bản, chỉ gửi một biểu tượng người đàn ông màu xanh ôm mặt.
Bởi vì Mạc Dư Thâm là một người lạnh lùng, mà lại gửi một cái biểu cảm ôm mặt như vậy, có chút vụng về.
Hề Gia bĩu môi mỉm cười.
Quản gia cả buổi trưa nay điều cảm thấy khó hiểu. Vừa nãy Mạc Dư Thâm đứng đây nhìn điện thoại mà cười, bây giờ Mạc thiếu phu nhân cũng có động tác tương tự.
Khả năng là song hỉ lâm môn, kịch bản của Mạc thiếu phu nhân chắc là được chọn rồi.
Hề Gia cất điện thoại, lúc này mới xoay qua quản gia, "Chú Chu, chào buổi chiều."
Quản gia đáp lại, "Cô muốn ra ngoài à?"
Hề Gia: "Con đến câu lạc bộ."
Quản gia muốn để lái xe đưa Hề Gia đi nhưng cô không chịu, muốn tự mình lái xe đi.
Võ Dương hôm nay cũng rảnh rỗi, nên tản bộ đến chuồng ngựa chờ Hề Gia.
Hề Gia đến trễ hơn so với thời gian dự định.
"Trên đường kẹt xe à?"
Hề Gia, "Có một chút."
Võ Dương nhìn Hề Gia, gầy đi không ít, nhưng sắc mặt không tệ. "Hôm nay tôi có thời gian cho cậu."
Hề Gia: "Gần đây thế nào rồi?"
Võ Dương cũng không trông mong Hề Gia có thể nhớ được chuyện tình cảm thất loạn bát nháo của mình, anh nói về công việc của mình, từng bước từng bước đã quen với cuộc sống hiện tại.
Hề Gia đi cùng anh ta đến sân tập luyện, "Không có hứng thú với công việc của cậu. Cùng bạn gái sao rồi? Còn liên lạc không?"
Võ Dương sững sờ, không ngờ tới cô nhớ rõ vậy.
Hề Gia vốn đâu có nhớ. Vừa rồi lúc đỗ xe ở câu lạc bộ, cô đã lấy bút ký ra ôn tập lại những đoạn ký ức có Võ Dương.
Võ Dương nghe xong, gật gật đầu, "Mỗi ngày đều phải ghi bút ký, còn phải ôn tập, thật mệt mỏi."
Hề Gia: "Muốn sống như người bình thường thì phải nỗ lực."
Võ Dương nói về bạn gái, từ lúc chia tay đến giờ vẫn chưa gặp lại.
Nghe bạn bè nói, cô ấy đã từ chức rồi. Còn đi đâu thì không ai biết.
Công việc mà bạn gái làm trước kia là do anh ta giới thiệu cho, chia tay rồi, cô ấy cũng không cần nó nữa.
Về chuyện của bạn gái, Võ Dương không đề cập sâu hơn, sợ bị Hề Gia phỉ nhổ.
Anh ta và bạn gái cũ trước cũng có tái hợp lại, nhưng không đến một tháng, rồi cũng lại chia tay, do không tìm lại được cảm giác ngày trước nữa.
Cảnh còn người mất.
Hề Gia hỏi: "Hết buồn chưa?"
Võ Dương: "Cậu tưởng tôi là phụ nữ, coi tình yêu như cơm bữa à?"
Anh không thiếu phụ nữ, nhưng vẫn cảm giác thiếu chút gì đó.
Võ Dương lảng sang chuyện khác, "Kịch bản viết sao rồi? Có được đạo diễn chọn chưa?"
Hề Gia tự tin: "Tám chín phần sẽ được chọn."
“Vậy tôi sẽ chờ đến lúc đó.”
Vừa nói chuyện, hai người cũng đi đến sân huấn luyện rồi.
Khoảng thời gian này, Hề Gia nhớ nhất chính là mấy chú ngựa bảo bối của cô, cô ôm lấy bọn chúng.
Thay đồ tập luyện, hai người cưỡi ngựa chạy quanh sân vài vòng. Tiếng vó ngựa lấn át đi âm thanh ù tai.
Ngựa phi nhanh, bụi đất tung bay.
Nhìn từ xa, hai con ngựa phi nước đại.
Chỉ có ở trên lưng ngựa, Hề Gia mới tạm quên đi hết bệnh tình của mình.
Chạy xong mười mấy cây số. Võ Dương cảm thấy trạng thái của Hề Gia không tồi, "Giải đấu mùa xuân ở Thành Đô sắp tới có muốn đi không?"
Hề Gia siết chặt cương ngựa, lắc đầu, "Có tham gia cũng xếp hạng chót." Mới chạy có vài vòng vậy mà lưng cô đã ướt nhẹp mồ hôi.
Bây giờ chạy trên đất bằng cô còn khẩn trương chứ nói gì đến vượt chướng ngại vật.
Võ Dương trấn an cô, "Chắc do đã hai tháng rồi không cưỡi ngựa, tập luyện thêm vài tháng là có thể khôi phục lại trạng thái như trước."
Hề Gia hiểu rõ, đây không phải vấn đề kỹ thuật mà là cô cảm giác thăng bằng có vấn đề, luyện tập cách mấy cũng không giải quyết được.
Cô và Võ Dương chậm rãi cưỡi ngựa vào chuồng. Chuồng ngựa mùa đông, hoàn toàn tiêu điều.
Trận tuyết lớn trước đó cũng đem cỏ lau đè gãy một nửa.
Chạng vạng tối, Mạc Dư Thâm gọi điện nói Hề Gia về nội thành sớm một chút, buổi tối mời người khác ăn cơm.
Hề Gia không nhớ rõ có cùng bạn bè với anh, cô hỏi: "Mời ai vậy?"
Mạc Dư Thâm: "Trình Duy Mặc và Khương Thấm. Anh mời bọn họ, em ăn ngoài đại sảnh."
Hề Gia:???
Mạc Dư Thâm: "Ở nhà hàng của Quý Thanh Thời. Một mình em ở nhà cũng chán."
Thì ra là anh lo cô ở nhà ăn cơm một mình sẽ buồn chán, vậy nên cô liền đồng ý.
Hề Gia không lái xe về nhà, trực tiếp đến nhà hàng.
Mạc Dư Thâm đến sớm hơn cô, đang chờ cô ở bãi giữ xe.
Hề Gia chưa kịp nhìn lại bút ký, hỏi anh, Trình Duy Mặc và Khương Thấm là ai.
Mạc Dư Thâm: "Bạn từ nhỏ của anh, trong sổ của em cũng có ghi, đầu tháng mười một."
Nhà hàng hôm nay không có khách. Hề Gia không hiểu, nhìn Mạc Dư Thâm.
"Khương Thấm là diễn viên nổi tiếng."
Khó trách.
"Vậy chút nữa em muốn ký tên."
Mạc Dư Thâm: "Em xem hết bút ký rồi sẽ không muốn nữa."
Hề Gia như có điều suy nghĩ, xem ra cô từng có xích mích với Khương Thấm. Cô cũng không hỏi nữa.
Đến phòng ăn, cô ngồi xuống vị trí quen thuộc. Mở sổ, trực tiếp mở đến trang có nội dung đầu tháng mười một, xem một hồi mới tìm được trang có tên Khương Thấm.
Xem hết, Hề Gia ngước mắt liếc anh, "Hôm đó anh không ăn cơm cùng em, còn chọc em tức giận."
Mạc Dư Thâm không lên tiếng, im lặng uống cà phê, bắt đầu nhìn điện thoại.
Một lát sau, điện thoại Hề Gia có tin nhắn tới, là Mạc Dư Thâm gửi thêm một biểu tượng 2 người yêu ôm nhau làm nũng.
Hề Gia: "Ở gần nhau như vậy, anh cũng không ôm thật một chút. Trong sổ có ghi, hôm đó em thi đấu không được tốt, muốn anh ôm một cái, anh cũng không nhúch nhích, vẫn là em chủ động."
Trầm mặc một chút.
Mạc Dư Thâm định đứng lên.
Thì ngoài cửa phòng ăn truyền đến tiếng nói chuyện.
Trình Duy Mặc và Khương Thấm đã đến, phục vụ đang dẫn họ vào.
Hề Gia xoay mặt, người kia chắc là Khương Thấm, hôm nay nhà hàng không tiếp ai khác ngoài bốn người bọn họ.
Khương Thấm nhìn qua, đầu mày nhíu chặt. Tại sao người phụ nữ phiền phức này cũng đến vậy.
Hề Gia nghiêng mặt nhìn cô một chút, hờ hững thu tầm mắt.
Khương Thấm vỗ người Trình Duy Mặc, "Cậu thấy chưa, nhìn cô ta có dáng vẻ gì giống như mất trí nhớ không? Cô ta trừng tôi hung ác như vậy. Chắc còn nhớ rõ ân oán với tôi, tôi không tin tôi có vinh hạnh trở thành một phần ký ức đã mất của cô ta."
Trình Duy Mặc: "Được rồi, bớt nói vài câu đi."
Khương Thấm trừng mắt một cái.
Trình Duy Mặc nhìn Hề Gia đang ngồi bên cửa sổ, hình như là gầy đi không ít.
Người đã tới đủ, Mạc Dư Thâm cũng chuẩn bị vào phòng riêng, sắp xếp cho Hề Gia bên này xong, anh nói nếu cô không ngại thì có thể vào phòng riêng cùng anh.
Hề Gia: "Không đi, sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn và hệ tiêu hoá của em."
Không cần uống thuốc nên khẩu vị hôm nay của cô không tồi. Vừa rồi đã gọi không ít món.
Mạc Dư Thâm nói cô đưa sổ bút ký và bút.
Hề Gia hỏi: "Để làm gì?", nhưng vẫn đưa cho anh.
Mạc Dư Thâm: "Anh cũng không nói chuyện gì nhiều, hầu hết là hai người họ nói, rảnh rỗi sẽ bổ sung bút ký cho em. Tối về nhà em chỉ cần ghi bổ sung chiều nay đến câu lạc bộ cưỡi ngựa là được."
Hề Gia căn dặn: "Không cho phép viết lấy lệ."
"Ừm." Viết về chính anh, đương nhiên sẽ không lấy lệ.
Mấy người tiến vào phòng riêng, phục vụ đóng của lại.
Khương Thấm treo áo khoác của mình và Trình Duy Mặc lên giá treo đồ, Mạc Dư Thâm cũng muốn treo lên, nhưng cô không cho, chỉ chỉ hướng khác.
Mạc Dư Thâm không thèm so đo với cô, qua chỗ khác treo.
Tâm tình Khương Thấm hôm nay vốn không tệ, nhưng vừa vào cửa nhìn thấy Hề Gia liền bắt đầu tức giận không có chỗ phát tiết.
Cô lười nhác nhìn Mạc Dư Thâm, "Có ý gì đây? Hồng Môn Yến hả?"
Trình Duy Mặc rót cho cô ly trà, "Bớt tranh cãi lại đi."
Khương Thấm trừng anh ta, ra hiệu anh ta ngậm miệng.
Mạc Dư Thâm ngồi xuống: "Vẫn chưa hết giận à? Ngựa cũng đã cho cậu rồi, so với của Hề Gia cũng đâu có kém."
Nói đến ngựa, hôm qua cô nhận được điện thoại của Võ Dương, nói là câu lạc bộ mua cho cô một con ngựa, khi nào có rảnh thì qua xem.
Hôm qua cho ngựa, hôm nay mời cơm.
Chắc chắc có điều bất thường.
Cô và Mạc Dư Thâm đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, nào có chuyện anh giác ngộ chân lý chân thành xin lỗi như vậy.
Khương Thấm khoanh tay, "Nói đi, chuyện gì?"
Trình Duy Mặc đại khái cũng đoán được, nhưng không nhiều lời.
Mạc Dư Thâm nhấp mấy ngụm trà, "Biên kịch bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Nhạc lão tiên sinh chắc sẽ là Hề Gia."
"Chết tiệt!"
Khương Thấm buột miệng buông những lời thô tục.
Nói xong chính cô cũng ".....". Sao một người ưu nhã như cô lại có thể văng tục như vậy.
Khương Thấm ho khan hai tiếng, "Kích động quá."
Mạc Dư Thâm tiếp tục: "Về sau cô ấy sẽ ở cùng đoàn làm phim với cậu, cô ấy ký ức không tốt, cậu chiếu cố cô ấy một chút, đừng để cô ấy bị người khác khi dễ."
Khương Thấm:???
Cô không nghe lầm chứ, nhờ cô chiếu cố người phụ nữ phiền phức kia?
Rõ ràng sức chiến đấu mạnh tung nóc, công phá cả làng giải trí, đoán chừng không ai là đối thủ của Hề Gia. Nhu nhược hồi nào mà bị khi dễ?
Hơn nữa, tại sao cô phải chiếu cố Hề Gia, cô ta bao nhiêu tuổi rồi?
Trình Duy Mặc yên lặng lắng nghe, nhấp vào ngụm trà, suy nghĩ đã bay xa rồi.
Có chút thanh âm xa xôi xuyên vào màng nhĩ.
"Xin chào, tôi là Trình Duy Mặc."
"Xin chào luật sư Trình, tôi là Hề Gia."
Mạc Dư Thâm: "Trước kia cậu đối xử với tôi và Trình Duy Mặc như thế nào thì cứ đối xử với cô ấy như vậy là được."
Khương Thấm cười lạnh hai tiếng.
Trình Duy Mặc hoàn hồn, tiếp tục uống trà.
Mạc Dư Thâm: "Đây không phải ra lệnh cho cậu, mà là thỉnh cầu cậu giúp chuyện này."
Trình Duy Mặc khẽ giật mình, nhìn Mạc Dư Thâm.
Nụ cười trào phúng trên mặt Khương Thấm cũng cứng lại, trừng mắt nhìn, còn tưởng mình nghe nhầm.
Cả đời này Mạc Dư Thâm chưa từng cầu xin ai bao giờ. Không đúng, lúc bé có cầu xin một lần, là xin mẹ dẫn anh đi, nhưng mẹ anh không đồng ý.
Từ đó về sau, Mạc Dư Thâm biết cầu người không bằng cầu mình.
Những năm này, anh lại vì người khác mà lần đầu mở miệng thỉnh cầu. Vì cái gì, vẫn là vì Hề Gia.
Khương Thấm bị chấn kinh.
Mạc Dư Thâm mở sổ đến đầu tháng mười một, đưa cho Khương Thấm nhìn, "Vừa rồi cô ấy phải nhìn lại cái này mới biết cùng cậu có xích mích, trước đó còn muốn xin chữ ký của cậu."
Khương Thấm lạnh lùng nhếch miệng.
Mạc Dư Thâm khép sổ lại: "Sau này khi vào đoàn làm phim, sẽ tiếp xúc với rất nhiều người, bút ký cũng càng ngày càng dày. Cô ấy sẽ không thể nhớ được hết ký ức của một ngày, lại không có thời gian ôn tập lại hết những chuyện đã xảy ra. Trong đoàn phim có nhiều phụ nữ, là một nơi phức tạp, không cẩn thận sẽ vô tình đắc tội với người khác, cậu chiếu cố cô ấy một chút."
Thái độ của Khương Thấm cũng không có kiên quyết như vừa nãy, "Xem tâm tình thế nào đã."
Mạc Dư Thâm biết Khương Thấm chỉ là cứng miệng, chủ đề này dừng tại đây.
Trình Duy Mặc thức thời nói sang chuyện khác, cùng Khương Thấm nói vài chuyện bạn bè lý thú.
Mạc Dư Thâm đối với mấy chủ đề này không mấy quan tâm, mỗi lần bọn họ nói chuyện phím, anh chỉ có nghe chứ không nói.
Đồ ăn vẫn chưa dọn lên.
Hai người họ ngồi tán gẫu, Mạc Dư Thâm cuối đầu ghi bút ký.
Khi viết đến tên mình, so với ba chữ ‘Chu Minh Khiêm’ kia còn phóng to gấp năm sáu lần.
Nhận xét