Có một người nuôi hai con ngựa. Một hôm, người chủ ngựa đặt những đồ vật buôn bán lên hai chiếc xe ngựa, mỗi một con ngựa kéo một xe. Trên đường, một con ngựa tụt dần lại phía sau. Ông chủ liền lấy tất cả đồ ở xe ngựa phía sau chất lên xe ngựa trước.
Con ngựa phía sau thấy đồ trên xe của mình được khuân đi hết, nó mau chóng chạy lên phía trước và cười nhạo con ngựa kia:
– Ha ha! Anh có chịu nổi không! Anh phải chịu khổ rồi! Anh càng chịu khổ thì ông chủ sẽ càng hành hạ anh.
Chú ngựa phía trước không nói lời nào, tiếp tục cố gắng đi về phía trước.
Con ngựa lười biếng thấy thế lại càng đắc ý, không ngừng trêu chọc chú ngựa cần cù kia, nhưng chú ngựa đó vẫn không phản ứng gì.
Có người nói với ông chủ rằng:
- Ngài chỉ cần nuôi một con ngựa thôi, nuôi hai con như thế chẳng phải là lãng phí sao? Chẳng bằng giữ lại một con, đem con ngựa lười nhác kia bán đi, như thế ngài vừa có tiền, lại còn tiết kiệm được lương thực.
Ông chủ nghe thế, cảm thấy ý kiến đó không sai, liền làm theo.
Con ngựa lười biếng vừa nghe thấy chuyện không hay, vội vàng nghĩ cách bỏ chạy, nhưng nó chưa kịp chạy thì ông chủ lập tức túm lấy dây cương và dắt nó đến bán cho lò mổ.
Ý nghĩa
Con ngựa lười tự cho rằng mình thông minh, luôn nghĩ cách chiếm đoạt lợi ích từ người khác. Kết quả nó lại bị tổn thất, thậm chí còn không giữ nổi tính mạng. Người cần cù nỗ lực sẽ được đền đáp một cách thích đáng, còn những kẻ lười biếng ích kỷ kết cục cuối cùng sẽ chỉ gặp phải tai họa.
Nguồn sưu tầm
Nhận xét